Theo Étienne Souriau (1892–1979), một nhà triết học người Pháp chuyên về thẩm mỹ học. Ông ta nói rằng nghệ thuật là việc tái tạo thông qua việc nhấn mạnh vào việc lặp đi lặp lại (promotion anaphorique).
Nghệ thuật đưa chúng ta đến với một ấn tượng vượt trội, đối với một thế giới thực tế, và biểu hiện của nó chỉ thông qua việc kết hợp các trải nghiệm cảm xúc. Bằng cách sắp xếp lại các đối tượng, nó tạo ra những hiệu ứng đó. Chúng ta sẽ cố gắng mở ra một cách nhìn mới về nghệ thuật.
Điều làm nghệ thuật khác biệt với các hoạt động khác của con người là tính không hình thể của nó. Ngay cả nghệ thuật đơn giản nhất cũng phải biến đổi để vượt qua hiện thực thông thường bằng cách tối giản hóa lý tưởng. Nghệ thuật có thể là trẻ con, điên rồ, thậm chí tầm thường. Đó không phải là hiện thực tinh khiết, mà là một hiện thực được con người xem xét và chỉnh sửa, hiện lên qua nghệ thuật và bằng nghệ thuật.
Không phải là một điều ngược đời khi nói rằng, mọi thứ từ tiểu thuyết tự nhiên chủ nghĩa của Émile Édouard Charles Antoine Zola, Dòng tranh chủ nghĩa hiện thực của Gustave Courbet, cho đến nhạc kịch theo truyền thống tả thực nhất, đều mang trong mình lý tưởng duy nhất theo cách riêng của chúng. Vì vậy, luôn có sự can thiệp của con người vào tự nhiên. Để thực sự trở thành chủ nghĩa hoàn toàn (absolutism) Khái niệm này thường được thấy trong triết học và chính trị, nhưng ở một phạm trù nào đó đây cũng là đích đến của mọi tác giả, nghệ sĩ
Sân khấu, nhạc kịch hiện thực chủ nghĩa nhất của Giordano hay Zandonai cũng khác biệt so với hiện thực. Nếu nó trùng khớp hoàn toàn với hiện thực, thì nghệ thuật sẽ không còn là nghệ thuật nữa.
Vì vậy, trong điêu khắc của Auguste Rodin ( François-Auguste-René Rodin, 12 tháng 11 năm 1840 – 17 tháng 11 năm 1917), việc kết hợp giữa khối lượng và màu sắc, sự chuyển động và sức mạnh, đã tạo ra một loại siêu hiện thực, không phải phi hiện thực, nhưng cũng không phải là hiện thực nhàm chán.
Đối với chúng ta, không có gì quan trọng hơn những tác phẩm như “Napoleon trên chiến trường của Eylau” của Jacques-Louis David, hoặc “Hội đua ngựa Epsom” của Théodore Géricault. Bởi vì, trong ba bức tranh đó, hiện thực được đặt vào dấu ngoặc đơn một cách có chủ ý.
Rodin đã ghi nhận rằng tư thế của nhân vật có ít nhất sáu sai lầm.
Sáu sai lầm đó là cố ý, tạo ra những cử chỉ không thực tế nhưng lại tự nhiên hơn nhiều so với việc tả thực như chụp ảnh, nhưng chính những sai lầm đó khiến cho tác phẩm trở nên thực tế hơn.
Nghệ thuật thường thực hơn cuộc sống hàng ngày, và điều này được thể hiện qua điêu khắc và hội họa. Khi tạo ra nghệ thuật, người ta không chỉ đơn giản là tái hiện, mà còn là sáng tạo nội dung mới mẻ. Bởi vì việc sáng tạo lại thế giới là một hành động sáng tạo hoàn toàn. Tạo ra một cỗ máy tự động không mang linh hồn một cách cơ học và vô ý thức, không thể được coi là nghệ thuật. Thậm chí, đó cũng không phải là một sản phẩm của nghệ thuật.
Có thể nó thuộc về lĩnh vực công nghiệp hoặc kỹ thuật, nhưng dù sao chúng ta vẫn thấy rằng đó là điều ngược lại với nghệ thuật. Vì vậy, nghệ thuật hiện lên trước mắt chúng ta như một sự biến đổi của hiện thực thông qua các hình thức đặc biệt.
Theo André Malraux trong cuốn sách Le Musée imaginaire de la sculpture mondiale (Viện bảo tàng tưởng tượng của nghệ thuật điêu khắc trên thế giới) (1952-1955) của ông – ” Nghệ thuật là điều khiến cho các hình thức trở thành phong cách”. Nói thật, việc gọi nghệ thuật là sự biến đổi hay biểu tượng hóa, là sự thoát ra hay vượt qua, không quan trọng lắm. Nhưng luôn luôn là việc chuyển từ hiện thực thông thường sang một thế giới siêu thực được đặt vào một sự tồn tại độc lập. Nếu như vậy, thì tiêu chuẩn của nó cũng được xác định. Đó chính là mức độ biến hình (transfiguration).
Tác phẩm càng bình thường, thì càng ít được coi là tác phẩm nghệ thuật. Nó càng không tự nhiên, thì càng nghệ thuật. Một tác phẩm nghệ thuật cần phải là siêu hiện thực, để trở thành thật sự.
Các tác phẩm đầu tiên của Picasso, trong giai đoạn xám xịt, được xem như là điều kỳ quái, nhưng ông không rơi vào cái này
Chấp nhận mọi loại nghệ thuật và mọi phong cách theo một quy trình tương đương
Vì vậy, có thể nói rằng, nghệ thuật là việc biến hiện thực, là việc tuyên bố sự tồn tại, là việc sáng tạo hình thức, nhiều hơn là việc tạo ra cái đẹp thông qua các tác phẩm của một thực thể có ý thức, theo triết học của Lalande.